Although I'm just 22 years old, i saw and experienced a lot of miserable and ridiculous things in Vietnam. I'm not sure abt do the same things happen in some other developing countries or not but which i knew from newspapers, internet and dramas are quite similar.
In Vietnam, especially in countryside, residents there never understand why we need to burn dead ppl instead of buring them in very big coffins. They never have a thought that every cemetery is overloaded, so they still blamed the country and government for the policy in encouraging citizens use another kinds of entombing dead ppl. I know some ppl, ironically, they treated their relatives very bad when their relatives were still alive but after they gone, these ppl tured out to be very kind with holding very big funeral and huge coffin which took a lot of money and time of course. Unfortunately, my father's side has that kind of ppl. After the sudden death of my uncle, what they (my uncle's sisters and brothers-in-law) cared was just about why burned her body? why didnt bring her body back to her hometown (600 kilometres from Hanoi)? The most ridiculous thing here is that my uncle always wanted to be near her family, her husband, her sons, not these ppl who just called her for asking money.
SIERRA's
Your secret life. Your kingdom of the craziest dreams.
Tuesday, 24 January 2012
Tuesday, 10 January 2012
student life vs movies-night life
10/01/2012
Ngày kiểm tra tiến độ 1 của đồ án tốt nghiệp....
Sau khi ngồi chán chê mê mỏi đọc hết review sách của các blogger, mình tự dưng nổi hứng viết blog. Cái blog đáng thương tội nghiệp chỉ được sờ đến mỗi khi cần giải tỏa stress. Thế mới giật mình thấy rằng mình bây h khác mình của cái hồi viết blog 360 đến dã man. Ngày xưa ngây thơ vui vẻ bao nhiêu thì bây h già cỗi bấy nhiêu. Cộng thêm việc từ khi có facebook, thói quen viết blog cá nhân đã gần như tiệt chủng... việc bỗng dưng nó được hồi sinh thấy sao mà mỏng manh dễ sợ (ko bít lúc nào rồi nó lại ra đi cùng vs cái inspiration dành cho nghiệp viết lách).... Có lẽ nên tập thói quen viết trở lại, viết cho mình mình đọc hay ai đó đọc ko quan trọng, miễn là đó là cái thứ mình viết, là cảm xúc thật của mình.... để có một lúc nào đó đọc lại mình còn có cái để cười, để hồi tưởng ... "hóa ra mình cũng có lúc như thế" :)).
Tối hôm qua, để tận hưởng triệt để khoảng tgian còn là sinh viên, mình vừa ngồi xem lại Drive, xem lần thứ 2 without sub... muốn cố gắng "ăn tiếng anh, ngủ tiếng anh" để có đc cái giọng như ng bản xứ... nhưng xem ra cũng tùy hoàn cảnh :)) .
Túm lại, đây là một bộ phim hay- đáng xem, và đã vào top favourite film của mình . Cụ thể là thế này: Vài phút đầu tiên, bị hấp dẫn bởi anh Ryan Gosling, cool, đẹp long lanh, cộng thêm khoản nhạc phim rất ấn tượng càng tôn lên hình tượng hấp zẫn của anh í :)) khác hẳn trong Notebook. Nếu Noah trong Notebook đẹp zai lanh chanh kiểu thanh niên nhà quê thì Ryan trong Drive là kiểu trong ấm ngoài lạnh đầy kì bí tuy cũng đẹp kiểu bụi bụi ko có xiền :))..., cũng nhờ có partner của Ryan trong Drive - Casey Mulligan.... Phải công nhận rằng Casey vs Ryan là một couple rất tuyệt, diễn tả cảm xúc rất chân thật mà cảm động chỉ qua những biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt. Giới thiệu vs những ng chưa xem phim thì Drive là một bộ phim liệt vào thể loại Crime, drama, thriller- một trong nhưng bộ phim mới- yêu thích của mình :x. Phim kể về Driver (nhân vật của Ryan) là một anh chàng ít nói, sống nội tâm nhưng có sở thik và kĩ năng lái xe tuyệt vời. Ở đầu bộ phim Driver suốt hiện như một kẻ sống trong bóng tối,lang thang, cô độc và ưa thích tốc độ. Khoảng thời gian tươi sáng nhất của Driver là khi gặp và quen với Irene (Casey) và đứa con trai nhỏ của cô. Rồi cho tới khi ng chồng của Irene được ra tù. Nhưng khác với nhiều motif quen thuộc, tình cảm của Driver và Irene vẫn phát triển thầm lặng mà trong sáng, không vồ vập kiểu Mĩ hay nhập nhằng kiểu Hàn quốc vừa yêu vừa củ hành nhau đến khổ. Ở đây, tình yêu của hai bạn trẻ tuy thầm lặng, khán giả phải tự cảm nhận, nhưng mờ cũng rất lãng mạn (mê tít cái đoạn Driver lái xe đưa mẹ con Irene đi chơi - ngồi trên xe lượn qua lượn lại thôi mà cũng lãng mạn được cơ ấy - thế mới gọi là xịn chứ lị... --- căn bản vì anh Driver này chỉ có mỗi cái sở trường lái xe :)) ). Yêu nhau thầm lặng và trong sáng tới nỗi để giúp gia đình Irene,Driver còn đồng ý tham gia vào một phi vụ phi pháp với chồng của Irene. Đó cũng chính là khi bi kịch bắt đầu với............... bạo lực, bạo lực và bạo lực.... Ngay từ khi bắt đầu bộ phim, Driver đã toát lên một vẻ bí ẩn, ko chỉ ở mọi hành vi mà còn trong nội tâm. Lúc đầu phim, mình chỉ cảm nhận nhân vật Driver là một kẻ cô đơn luôn mong mỏi có được một gia đình đến nỗi mù quáng tham gia vào phi vụ kia, chỉ vì muốn Irene và cậu con trai Benicio có được một cuộc sống hạnh phúc, không còn bị những kẻ xấu quấy rầy. Nhưng đến lần xem lại, mình càng cảm thấy ở Driver là cả một cuộc sống nội tâm hỗn loạn với bạo lực ẩn chứa đằng sau, chỉ chực bùng nổ mà tình yêu của Driver chính là mồi lửa (khổ thân :)) ). Cảnh dã man nhất là cảnh Driver đánh chết gã hitman trong thang máy. Giống như việc giết người man rợ như thế hắn đã từng thực hiện rất nhiều lần đến nghiện (đạp, đạp rồi lại đạp.... T.T ).... Mình chợt nhận thấy: là hắn thích cuộc sống cô độc. Cô đơn và cô độc khác hẳn nhau. (He enjoys solitude í ). Vì vậy, việc yêu thương Irene và Benicio chỉ có thể sưởi ấm tâm hồn hắn trong chốc lát nhưng không lấp đầy đc chỗ trống mà thậm chí chỉ tạo nên một khoảng trống lớn hơn- nhưng dù gì thì Driver cũng đã bảo vệ sự an toàn cho Irene và Benicio đến cuối cùng sau khi tự nhận ra rằng mình mãi mãi không phù hợp với họ. Kết thúc phim, Drive tiếp tục lái xe trong màn đêm - cũng như cảnh đầu tiên của bộ phim. Không biết nên nói Driver là người hùng hay quái vật. Người hùng vì hắn chỉ giết những kẻ đáng phải chết để bảo vệ người vô tội, còn quái vật là vì những hành vi ngoài vòng phát luật của hắn, sự man rợ và thích thú của hắn khi giết người. Hắn chả thèm care tới sự kinh hoàng của Irene khi thấy hắn giết người, cơ bản vì hắn yêu thích hành động đơn độc của hắn mừ... (ôi thế mà khối đứa xem Drive xong chít luôn anh Driver, man rợ thì man rợ, thik vẫn thik :)) )
... Suy cho cùng, viết dài thế cũng chỉ là để ca ngợi anh Ryan Gosling :x, hồi xem Notebook, thấy anh này cũng tàm tạm, đẹp zai đấy nhưng hok file type mình thik, mình vốn thik type già già nhăn nheo như Hugh Jackman, Clive Owen cơ... nhưng xem Drive xong thì thấy rằng Ryan diễn "già" thật :)). In the end, I felt in love with him completely and unconditionally :))
Ngày kiểm tra tiến độ 1 của đồ án tốt nghiệp....
Sau khi ngồi chán chê mê mỏi đọc hết review sách của các blogger, mình tự dưng nổi hứng viết blog. Cái blog đáng thương tội nghiệp chỉ được sờ đến mỗi khi cần giải tỏa stress. Thế mới giật mình thấy rằng mình bây h khác mình của cái hồi viết blog 360 đến dã man. Ngày xưa ngây thơ vui vẻ bao nhiêu thì bây h già cỗi bấy nhiêu. Cộng thêm việc từ khi có facebook, thói quen viết blog cá nhân đã gần như tiệt chủng... việc bỗng dưng nó được hồi sinh thấy sao mà mỏng manh dễ sợ (ko bít lúc nào rồi nó lại ra đi cùng vs cái inspiration dành cho nghiệp viết lách).... Có lẽ nên tập thói quen viết trở lại, viết cho mình mình đọc hay ai đó đọc ko quan trọng, miễn là đó là cái thứ mình viết, là cảm xúc thật của mình.... để có một lúc nào đó đọc lại mình còn có cái để cười, để hồi tưởng ... "hóa ra mình cũng có lúc như thế" :)).
Tối hôm qua, để tận hưởng triệt để khoảng tgian còn là sinh viên, mình vừa ngồi xem lại Drive, xem lần thứ 2 without sub... muốn cố gắng "ăn tiếng anh, ngủ tiếng anh" để có đc cái giọng như ng bản xứ... nhưng xem ra cũng tùy hoàn cảnh :)) .
Túm lại, đây là một bộ phim hay- đáng xem, và đã vào top favourite film của mình . Cụ thể là thế này: Vài phút đầu tiên, bị hấp dẫn bởi anh Ryan Gosling, cool, đẹp long lanh, cộng thêm khoản nhạc phim rất ấn tượng càng tôn lên hình tượng hấp zẫn của anh í :)) khác hẳn trong Notebook. Nếu Noah trong Notebook đẹp zai lanh chanh kiểu thanh niên nhà quê thì Ryan trong Drive là kiểu trong ấm ngoài lạnh đầy kì bí tuy cũng đẹp kiểu bụi bụi ko có xiền :))..., cũng nhờ có partner của Ryan trong Drive - Casey Mulligan.... Phải công nhận rằng Casey vs Ryan là một couple rất tuyệt, diễn tả cảm xúc rất chân thật mà cảm động chỉ qua những biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt. Giới thiệu vs những ng chưa xem phim thì Drive là một bộ phim liệt vào thể loại Crime, drama, thriller- một trong nhưng bộ phim mới- yêu thích của mình :x. Phim kể về Driver (nhân vật của Ryan) là một anh chàng ít nói, sống nội tâm nhưng có sở thik và kĩ năng lái xe tuyệt vời. Ở đầu bộ phim Driver suốt hiện như một kẻ sống trong bóng tối,lang thang, cô độc và ưa thích tốc độ. Khoảng thời gian tươi sáng nhất của Driver là khi gặp và quen với Irene (Casey) và đứa con trai nhỏ của cô. Rồi cho tới khi ng chồng của Irene được ra tù. Nhưng khác với nhiều motif quen thuộc, tình cảm của Driver và Irene vẫn phát triển thầm lặng mà trong sáng, không vồ vập kiểu Mĩ hay nhập nhằng kiểu Hàn quốc vừa yêu vừa củ hành nhau đến khổ. Ở đây, tình yêu của hai bạn trẻ tuy thầm lặng, khán giả phải tự cảm nhận, nhưng mờ cũng rất lãng mạn (mê tít cái đoạn Driver lái xe đưa mẹ con Irene đi chơi - ngồi trên xe lượn qua lượn lại thôi mà cũng lãng mạn được cơ ấy - thế mới gọi là xịn chứ lị... --- căn bản vì anh Driver này chỉ có mỗi cái sở trường lái xe :)) ). Yêu nhau thầm lặng và trong sáng tới nỗi để giúp gia đình Irene,Driver còn đồng ý tham gia vào một phi vụ phi pháp với chồng của Irene. Đó cũng chính là khi bi kịch bắt đầu với............... bạo lực, bạo lực và bạo lực.... Ngay từ khi bắt đầu bộ phim, Driver đã toát lên một vẻ bí ẩn, ko chỉ ở mọi hành vi mà còn trong nội tâm. Lúc đầu phim, mình chỉ cảm nhận nhân vật Driver là một kẻ cô đơn luôn mong mỏi có được một gia đình đến nỗi mù quáng tham gia vào phi vụ kia, chỉ vì muốn Irene và cậu con trai Benicio có được một cuộc sống hạnh phúc, không còn bị những kẻ xấu quấy rầy. Nhưng đến lần xem lại, mình càng cảm thấy ở Driver là cả một cuộc sống nội tâm hỗn loạn với bạo lực ẩn chứa đằng sau, chỉ chực bùng nổ mà tình yêu của Driver chính là mồi lửa (khổ thân :)) ). Cảnh dã man nhất là cảnh Driver đánh chết gã hitman trong thang máy. Giống như việc giết người man rợ như thế hắn đã từng thực hiện rất nhiều lần đến nghiện (đạp, đạp rồi lại đạp.... T.T ).... Mình chợt nhận thấy: là hắn thích cuộc sống cô độc. Cô đơn và cô độc khác hẳn nhau. (He enjoys solitude í ). Vì vậy, việc yêu thương Irene và Benicio chỉ có thể sưởi ấm tâm hồn hắn trong chốc lát nhưng không lấp đầy đc chỗ trống mà thậm chí chỉ tạo nên một khoảng trống lớn hơn- nhưng dù gì thì Driver cũng đã bảo vệ sự an toàn cho Irene và Benicio đến cuối cùng sau khi tự nhận ra rằng mình mãi mãi không phù hợp với họ. Kết thúc phim, Drive tiếp tục lái xe trong màn đêm - cũng như cảnh đầu tiên của bộ phim. Không biết nên nói Driver là người hùng hay quái vật. Người hùng vì hắn chỉ giết những kẻ đáng phải chết để bảo vệ người vô tội, còn quái vật là vì những hành vi ngoài vòng phát luật của hắn, sự man rợ và thích thú của hắn khi giết người. Hắn chả thèm care tới sự kinh hoàng của Irene khi thấy hắn giết người, cơ bản vì hắn yêu thích hành động đơn độc của hắn mừ... (ôi thế mà khối đứa xem Drive xong chít luôn anh Driver, man rợ thì man rợ, thik vẫn thik :)) )
... Suy cho cùng, viết dài thế cũng chỉ là để ca ngợi anh Ryan Gosling :x, hồi xem Notebook, thấy anh này cũng tàm tạm, đẹp zai đấy nhưng hok file type mình thik, mình vốn thik type già già nhăn nheo như Hugh Jackman, Clive Owen cơ... nhưng xem Drive xong thì thấy rằng Ryan diễn "già" thật :)). In the end, I felt in love with him completely and unconditionally :))
Thursday, 15 December 2011
me, stupid
Caring too much abt what do ppl think abt u is so tired and also stupid. Because that's the easiest way to get hurt when they dont appreciate your kindness with them. i was so afraid of being an out-sider so that i tried to be stronger n even prevented myself from being hurt as much as possible.
Tuesday, 29 November 2011
Another winter is coming
I used to hate winter the most among four seasons.... It was so cold, so lonely before that year... before this wonderful thing happened. Undoubtedly, every person has their own reason to survive n to enjoy this life. For me, I never thought that i didnt have any luck, n I never blamed any failure on fate.... I just didnt figure out my own reason until that year. Thanks Buddha i found my true love. From that day, i felt in love with winter...... N now, another winter is coming......................
...
Subscribe to:
Posts (Atom)